Monthly Archives: Tháng Một 2013

Liêu nhiễu_Chương 34

Tiêu chuẩn

49b86607_heise3

Chương 34:

Sau khi bố trí lại tẩm cung, trong khi những người khác đang tất bật lo cho đại điển kế vị Hiển quốc trọng yếu của Kình Thương thì nhân vật chính lại vô cùng an nhàn, cũng có thời gian đáp ứng chuyện của Túc Dạ Dực.

Túc Dạ Dực ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Kình Thương, để biến cường, hắn phải cẩn thận.

“Hiện tại nói cho ta biết, sức mạnh của ngươi là gì?” Bên trong chỉ có hai người, Kình Thương hỏi.

“Sức mạnh của ta là nhận biết, không bằng nói là do thám.” Túc Dạ Dực bắt đầu chỉnh lý ngôn ngữ.

“Dọ thám?”

“Đúng vậy, ta đã xem qua sách, năng lực nhận biết là một loại năng lực có thể tiếp xúc đến ký ức của vật thể, còn một loại là dùng khí tức nhạy cảm để cảm giác, nhưng của ta đều không phải, năng lực của ta giống như là phóng ra môt vài sợi tơ, có thể cảm giác được chu vi của tất cả, có khí tức, cũng có rất nhiều thứ kỳ quái.”Túc Dạ Dực đối với lực lượng của mình rất nghi hoặc, thế nhưng đây là một loại lực lượng vô dụng, mặc kệ thế nào nó cũng không thể công kích.

Đạm mạc như Túc Dạ Dực đối với năng lực của mình cũng sinh phẫn hận vì vậy hắn chẳng bao giờ thể hiện trước mặt người khác, thậm chí còn không muốn nhắc tới, thái độ của hắn làm mọi người không lường hết được, cũng chỉ tại học đường Trì gia cùng người thừa kế của Cận gia đều tin tưởng hắn có năng lực rất mạnh, nhưng sự thực là sao ni?

Đối với người khác, Túc Dạ Dực có thể làm ra được thần sắc bất động, nhưng trước mặt Kình Thương hắn không thể ức chế xấu hổ cùng tự ti của mình, hắn có phải rất vô dụng dụng hay không?

“Đồ vật kỳ quái?” Loại lý do thoái thác này căn bản là không minh bạch, Kình Thương tự nhiên là có nghi vấn.

“Đúng vậy, rất kỳ quái, những màu sắc hiện ra trong đầu ta.” Đối với việc kỳ lạ như vậy Túc Dạ Dực cũng không biết làm sao để nói rõ.

Rất mơ hồ.

“Ngươi có thể dò thám được bao xa?” Kình Thương lại hỏi.

“Toàn bộ vương cung đều được.” Túc Dạ Dực trả lời.

Đúng là một cự ly tốt.

Một kết giới xuất hiện bao quanh Túc Dạ Dực.

“Phát động năng lực của ngươi.” Kình Thương chuẩn bị dùng năng lực của mình để kiểm tra.

“Vâng.” Túc Dạ Dực đối với Kình Thương phi thường tín nhiệm, phát động năng lực của mình.

Kình Thương cảm giác kết giới có biến hóa rất nhỏ, cảm giác được một tia lực lượng tản ra trong kết giới của mình, phảng nhược nguyệt quang sáng tỏ,có một loại thê hàn thanh lãnh.

Loại cảm giác này không phải lực lượng, không, phải nói rằng đây là bản chất của lực lượng, là tinh thần lực. Có chút kinh ngạc nhìn Túc Dạ Dực, dùng tinh thần lực do thám mọi vật, đúng là một năng lực xa xỉ a.

Nếu Túc Dạ Dực dùng tinh thần lực để nhận biết thế giới, như vậy thứ hắn thấy là cái gì, thật kỳ quái, sẽ không là….

Trong kết giới được Kình Thương điều khiển, để tinh thần lực của hắn lọt vào kết giới, quấn lên tinh thần lực của Túc Dạ Dực.

Túc Dạ Dực chấn động, hắn cảm giác có thứ gì đó quấn lên lực lượng của mình, không phải cực nóng, cũng không băng lãnh, giống như lò sưởi vào mùa đông, có ấm áp nhàn nhạt, một loại nhịp đập rộng rãi truyền vào, cứ như sự tĩnh lặng của ban đêm.

“Thả lỏng, theo sự chỉ dẫn của ta.” Kình Thương cảm giác được sự run rẩy của hắn, liền trấn an.

Túc Dạ dực minh bạch chính mình không phải khẩn trương, mà là, mà là, đến tột cùng là cái gì hắn cũng không rõ, lúc hắn được cỗ năng lượng đó quấn vào, ấm áp nhẹ nhàng len vào tâm hồn hắn, làm hắn nhịn không được mà phát run, không phải sợ hãi mà là một loại khát vọng, khát vọng mong muốn, hắn muốn được loại ấm áp đó vĩnh viển ở bên mình, là cảm giác bao dung, là tiếp xúc thân mật khăng khít, làm hắn quyến luyến.

Nghe được lời nói của Kình Thương, Túc Dạ Dực dứt bỏ tạp niệm, chỉ có tám tuổi Túc Dạ Dực đối với Kình Thương có địa vị chủ yếu trong lòng hắn là sùng kính, mà những cảm tình khác bản thân Túc Dạ Dực cũng sẽ không đổng.

Kình Thương cẩn thận đem tinh thần lực của mình nhập vào tinh thần lực của Túc Dạ Dực, đây là chuyện phi thường khó, chỉ cần song phương có một người không chú ý hậu quả không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà tinh thần lực còn bị thương tổn, không thể khôi phục lại như vết thương trên thân thể.

Túc Dạ Dực thả lỏng cảm giác Kình Thương đang hòa vào năng lực của hắn, hòa vào một người, Túc Dạ Dực học theo cử động của Kình Thương, bắt đầu bắt theo tần suất.

Nhìn hài tử bên người, Kình Thương rất kinh ngạc, sức học tập, phối hợp của hắn quá cường đại.

Sau khi Túc Dạ Dực chủ động, hai cỗ lực lượng không lâu sau hợp thành một chỗ.

“Để ta xem thế giới trong mắt ngươi.” Do phương thức như vậy nên Kình Thương trở nên đồng điệu với Túc Dạ Dực, Kình Thương có thể xem được những gì mà Túc Dạ Dực thấy.

Nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực để cảm nhận.

Đó là, rất nhanh Kình Thương lại mở mắt, không còn là kinh ngạc mà là triệt để khiếp sợ, hắn nghĩ tới sẽ có người được được thế giới như vậy, đó là hình thái tối nguyên thủy của thế giới, là bản chất cấu tạo ra tất cả.

“Dực, ngươi có thể sai khiến mấy thứ này không?” Kình Thương thu hồi khiếp sợ, trở nên nghiêm túc.

“Có thể.”

Kình Thương rút lực lượng của mình đi, để năng lực của Túc Dạ Dực chiếm vị trí chủ đạo, tinh thần lực đem những gì Túc Dạ Dực thấy biến hóa, thậm chí kết hợp, nhưng những gì mắt thường thấy vẫn không đổi, nhưng Kình Thương biết có vài thứ đã không giống như trước.

Kình Thương rút lực lượng của mình đi khỏi.

Đột nhiên mất đi cảm giác ấp áp bao quanh, ngực Túc Dạ Dực bỗng cảm thấy thất lạc.

“Dực, năng lực của ngươi xuất hồ ý liêu ra bên ngoài thực đáng sợ ni.” Nếu thực giống như hắn kiểm tra, thì năng lực của Túc Dạ Dực thực sự rất đáng sợ.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực không rõ.

“Dực, ngươi còn nhớ rõ ta nói lực lượng xuất phát từ đây không?” Kình Thương chỉ chỉ vào đâu mình.

“Còn nhớ.” Lời Kình Thương đã nói hắn chưa bao giờ quên.

“Chuẩn xác mà nói, năng lực của Thiên phú giả được quyết định bởi tinh thần lực, mà tinh thần lực được sinh ra ở đây.” Kình Thương lần thứ hai chỉ vào đầu, “Mà tinh thần lực mạnh yếu cũng quyết định năng lực mạnh hay yếu, tinh thần lực bất đồng cũng quyết định lực lượng bất đồng.”

Túc Dạ Dực tỉ mỉ nghe.

“Lần đầu thức tỉnh chính là do tinh thần lực bạo động, đều thể hiện về phương diện niệm lực nên mới làm vật thể xung quanh nổ tung, tinh thần lực cũng được định hình, thời gian sau lại chậm rãi hòa cùng tần suất với thế giới, đó cũng được gọi là cộng hưởng, từ từ dung hợp lại, cũng từ đó xuất hiện năng lực của chính mình.” Kình Thương tận lực dùng lời nói dễ hiểu để giải thích.

Túc Dạ Dực rất thông minh, đối với những lời này đều nghe minh bạch.

“Cũng bởi vì thế mà lúc tinh thần lực phát động có thể trực tiếp biểu hiện ra đồ vật dung hợp, cũng là năng lực mà mắt thường có khả năng thấy được. Thế nhưng, người bất đồng.” Kình Thương rốt cục cũng nói tới trọng điểm, “Tinh thần lực của ngươi không phù hợp với bất cứ thứ gì, cũng chính là bản thân ngươi không có năng lực dung hợp.”

Túc Dạ Dực trên mặt trắng dã, có phải hay không hắn cả đời đều như vậy.

“Dực, không nên hiểu lầm, năng lực của ngươi rất đáng sợ.” Thấy thần sắc bị đả kích gần như tuyệt vọng của Túc Dạ Dực, Kình Thương biết hắn vì cái gì trở nên như thế, “Những sợi tơ mà ngươi phát ra chính là tinh thần lực của ngươi, nói cách khác, lực lượng của ngươi chính là tinh thần lực.”

Bởi vì được Kình Thương trấn an mà sắc mặt Túc Dạ Dực trở nên dễ nhìn hơn, lại tiếp tục như Kình Thương giải thích.

“Ta nói rồi, năng lực Thiên phú giả mạnh hay yếu là tùy vào tinh thần lực, tinh thần lực của ngươi rất mạnh, còn cường đại hơn cả ta.”

“Thế nhưng, thế nhưng căn bản không thể dùng, không phải sao?” Dù tinh thần lực có cường đại đến đâu thì làm sao, không có hình thái thì có ích lợi gì.

“Ngươi biết thế giới mà ngươi nhìn thấy là cái gì không?” Hài tử này đúng là không biết năng lực của mình có bao nhiêu hiếm lạ.

Túc Dạ Dực lắc đầu.

“Đó là bản chất của thế giới này, màu sắc của nó chính là những thứ hợp thành thế giới. Lửa, nước, gió, kim loại, cây cối, thậm chí con người đều do chúng nó cấu thành.”

Túc Dạ Dực trợn to mắt, không thể tin được, mấy thứ kia tạo thành thê giới sao.

“Chúng ta gọi đó là nguyên tố.” Kình Thương đem từ nguyên tố vào thế giới này, “Ngươi đã thấy nguyên tố tự do, có nghĩa chúng không tổ hợp.”

“Ta có thể theo đó hiểu ra.” Túc Dạ Dực vội vã nói, ngực bất an, năng lực của hắn có phải như ngô chủ nói hay không.

Kình Thương nghe được lời nói của Túc Dạ Dực, một cái kết giới nhỏ xuất hiện tại không trung.

“Dực, theo phương thức của ngươi tổ hợp lại nội nguyên tố của kết giới này.” Kình Thương phần phó.

Tinh thần lục của hai người sau lần đầu tiên đồng điệu, lần thứ hai nhanh chóng thành công.

Sau khi tìm hiểu qua, Kình Thương đối với Túc Dạ Dực sinh ra cảm giác lãng phí, rõ ràng có thể tiếp cận bản chất thế giới, đó là dù hắn có năng lực kết giới cũng không thể chạm vào, không, theo kiến thức của kiếp trước có thể chạm vào biên giới a, sau đó có thể không ngừng biến cường.

Đối với năng lực của Túc Dạ Dực, Kình Thương cũng có cảm giác đố kị, làm một nửa khoa học gia từng truy tìm thế giới, nhưng Túc Dạ Dực lại dễ dàng chạm tới, thậm chí có thể nói là chiếm được.

“Ta nên đố kị thiên phú của ngươi hay là nên chán ghết ngươi xa xỉ lãng phí ni.” Kình Thương không che giấu tâm tình của mình.

Túc Dạ Dực có chút hoảng loạn, hắn đã làm sai cái gì.

“Đều không phải tại người làm sai.” Biểu tình của Túc Dạ Dực làm Kình Thương minh bạch. “Mà là ngươi có bảo tàng nhưng không biết tận dụng, làm những người không ngừng truy tìm chúng ta cảm khái. Quên đi, năng lức của ngươi gọi là tổ hợp, cũng không phải giống như ngươi vừa rồi lung tung được thông qua, mà là có quy luật.”

“Tỷ như nói lửa.” Kình Thương dùng ý niệm, một ngọn lửa bốc lên trong kết giới. “Dùng tinh thần lực của ngươi phân tích, sau đó ngươi nhìn thấy gì.” Kình Thương bắt đầu hướng dẫn Túc Dạ Dục làm sao để dùng tinh thần lực để tổ hợp.

Túc Dạ Dực nghe theo, dùng tinh thần lực kiểm tra, nhưng không có thương tổn gì, được Kình Thương chỉ đạo lại thấy được kết cấu tổ hợp của ngọn lửa.

“Sau đó ngươi làm lại một lần.” Kình Thương làm tắt lửa, để Túc Dạ Dực làm lại một lần.

Koechan: Cuối cùng cũng có cái để lật TT^TT

Liêu nhiễu_Chương 33

Tiêu chuẩn

65287255-vnm_2012_441551

Chương 33:

Trì gia Gia chủ đối với chính vụ vô cùng sở trường, xử lí chuyện thâu tóm quốc gia khác cực kì trôi chảy, Kình Thương không có kinh nghiệm trong chuyện này rất tự nhiên để cho hắn toàn quyền xử lí, vì thế Trì gia Gia chủ càng thêm nỗ lực chứng minh sự hữu dụng của mình, vương rốt cục cũng thấy được năng lực của hắn.

Mấy ngày gần đây cũng không phải không có kẻ trung thành với cố quốc nhưng Túc Dạ Dực nhạy cảm đều phát hiện được, vậy nên Kình Thương rất nhẹ nhàng, thậm chí bình an vô sự vượt qua. Qua đó Kình Thương có vài phần suy đoán về năng lực của Túc Dạ Dực, có lẽ là về phương diện nhận thức.

“Dực, năng lực của ngươi là về phương diện nhận biết sao?” Kình Thương thuận miệng.

Túc Dạ Dực thần sắc cứng đờ, cúi đầu, “Dạ.”. Thanh âm rất nhỏ, “Ngô chủ, năng lực của Dực là…về…”

Nhìn Túc Dạ Dực thần sắc xấu hổ, tiếng nói đứt quãng có ý trốn tránh, có thể hắn đối năng lực của mình không hài lòng.

“Dực, ngươi xấu hổ cái gì?” Kình thương nhíu mày, “Sức mạnh của ngươi tốt, ít nhất giúp ta thoát khỏi mấy lần nguy hiểm, không phải sao?”

Túc Dạ Dực ngẩng đầu, được Kình Thương tán thưởng hắn thật cao hứng, thế nhưng, “Ngô chủ, năng lực của Dực cũng chỉ là như vậy, chỉ có thể như vậy, Dực có phải không rất vô dụng, Dực càng muốn có sức mạnh hữu ích, có thể thủ hộ ngài, thế nhưng, thế nhưng, Dực làm không được.” Mắt thật xót, ngực càng thêm khổ sở.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thương cảm mà rơi lệ, dù là người có ý chí sắt đá cũng phải thả lòng, huống chi Kình Thương chỉ là tính tình nghiêm nghị lạnh lùng.dựa vào việc hắn ghét giết người cũng biết hắn thuộc dạng người tốt, vì vậy thấy Túc Dạ Dực như vậy liền sinh ra an ủi, “Dực, lực lượng của ta lúc đó chẳng phải nguyên bản bị cho là sức mạnh phòng ngự thôi sao, thế nhưng ta lại phát triển phương thức công kích được.”

“Không giống như vậy.” Túc Dạ Dực lắc đầu, không có chút cảm giác được an ủi. Không giống, năng lực của hắn, năng lực của hắn…

Nhìn Túc Dạ Dực bộ dáng quật cường, “Như vậy nói cho ta biết sức mạnh của ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi.” Kình Thương vốn không giỏi ăn nói, chi nên chỉ có thể theo hướng căn bản mà giải quyết.

Túc Dạ Dực nhìn Kình Thương bằng dáng vẻ tổn thương như trước, nhưng trong mắt lại có chút chờ mong.

“Vương.” Tiếng kêu ngoài cửa cắt đứt lời nói của hai người.

“Tiến vào.”

Túc Dạ Dực thu hồi bộ dáng chật vật của mình, xong rồi, biểu hiện mất mặt như vậy không thể để vương của hắn thấy, thế nhưng lúc đối mặt với người luôn luôn không thể khắc chế tâm tình của mình, tuy nhiên trước mặt người khác thì không thể, trên đời này ngoài trừ đế vương của hắn, hắn đều có thể áp chế tâm của mình.

Người ngoài cửa đứng dậy, đi đến ba bước lại quỳ xuống, hướng Kình Thương báo cáo đội quân tiếp viện của Hiển quốc đã tới.

Nghe xong Kình Thương để hắn lui xuống.

Sau khi binh lính đến, Trì gia Gia chủ cũng đã đem mọi chuyện xử lí tốt, tin tức quốc gia này giờ thuộc sở hữu của hiển quốc cũng đã được truyền ra, Kình Thương cũng không cần ngốc ở chỗ này thêm nữa, vì thế mang theo Túc Dạ Dực khởi hành hồi vương đô Hiển quốc.

Trên đường cũng gặp người đến từ quốc gia cách Hiển quốc một eo biển kia, bên đó lúc thu được tin tức tiên vương trận vong cũng rất khẩn trương nhưng do khoảng cách xa nên không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ chờ ý chỉ từ vương đô, dự phòng tiểu quốc cách biển kia xâm chiếm.

Quả nhiên tiểu quốc kia rục rịch, đương nhiên không thực hiện được, không lâu sau tin tức từ vương đô truyền tới, tân vương kế vị, Trì gia cùng Cận gia quy phục, để bọn họ an lòng, sau khi qua một trận nhóm viện binh đầu tiên cũng tới, bọn họ triệt để yên tâm, sau đó lại xuất hiện nhóm thứ hai, làm quân lính có nhận thức đối với tân vương của họ. Bất quá ở đây đã không cần cứu viện nữa, vì vậy liền để khoái mã về báo cáo.

Sau khi nghe mật báo, Kình Thương cùng Trì gia Gia chủ thương lượng một lần, viết chiếu thư để binh lính quay về.

Kình Thương triệt để thả lỏng, chuyện này rốt cục kết thúc, mang theo thắng lợi huy hoàng Kình Thương trở về vương đô, tiếp nhận hoan nghênh nhiệt liệt của người dân Hiển quốc, đó là quân vương tạo nên kì tích của bọn họ a, trong tình trạng nguy cấp như vậy còn có thể ngăn cơn sóng dữ, thậm chí chỉ bằng thực lực bản thân đã chiến thắng hai quốc gia tương đương Hiển quốc, còn có mấy tiểu quốc, thành tích huy hoàng như vậy trong lịch sử của Hiển quốc là tuyệt vô cận hữu, Hiển quốc lại thu được vài quốc gia, trong lớp trung đẳng quốc gia đã trở thành đệ nhất.

Đúng vậy, chỉ là trung đẳng quốc gia, thế giới này vô cùng rộng lớn, diện tích của Hiển quốc hiện tại chỉ thuộc hàng trung đẳng, giống Hiển quốc có không ít, lớn hơn Hiển quốc cũng không thiếu, bất quá dù là như vậy cũng khiến người dân cuồng nhiệt không gì sánh được.

Trên đồng dạng đại điện, các quan viên lúc trước khuyên hắn đầu hàng, lúc này đây, hắn ngồi trên vương tọa tiếp thu lễ bái của bọn họ.

Kình Thương là bất đắc dĩ nhận lễ, nói thật hắn rất muốn trở lại giường ở phủ đệ của mình, một đường chạy mã bất định đề làm hắn rất nhớ thương nó.

Đêm đó, sau khi vương cung cữ hành yến hội long trọng, Kình Thương cuối cùng cũng được trở về nghỉ ngơi, uống rựu làm hắn có chút đau đầu, sau khi rửa mặt chải đầu liền ngã xuống giường, có thể nghỉ ngơi rồi.

Ngày thứ hai, Kình Thương chính thức mang thân thân phận đế vương Hiển quốc thăng triều, trở thành vua, trên lưng gánh trách nhiệm nên Kình Thương rất nghiệm túc lắng nghe báo cáo của các quan viên, sau đó nghiệm túc quyết định. Chính vụ rất nhanh xử lí xong, nhưng chỉ là hiện tại, chính vụ hiện nay còn chưa đụng đến mấy quốc gia mới thu nạp, chỉ cần vừa nghĩ không lâu sau lượng công việc lại tăng lên, Kình Thương quyết định muốn ủy quyền.

Đã trải qua xã hội kiếp trước làm Kình Thương hiểu làm thế nào để ủy quyền, đối với quyền thế hắn cũng không mưu cầu danh lợi, tinh lực một người là có hạn, hắn chỉ mới mười hai tuổi, hoàn toàn không cần vì thế mà bận rộn đến chết, hơn nữa thế giới này còn vài thứ phi thường đặc thù, bằng không cũng không có chuyện vương xuất chinh mấy năm mà chính sự vẫn bất loạn, hắn nghĩ đến điểm đó càng thêm có can đảm ủy quyền.

“Vương, thần nhất trí cho rằng nghi thức kế vị nên cử hành thêm lần nữa.” Trì gia Gia chủ nêu ý kiến.

“Cái này cần sao?” Đối việc này Kình Thương không thèm để ý, hắn danh chính ngôn thuận, không cần nghi thức.

“Đương nhiên là cần.” Không chỉ Trì gia Gia chủ, còn có tiếng của mấy quan viên trong điện.

Kình Thương áp chế bản năng muốn che đi lỗ tai của mình, bị âm thanh này làm chi nhíu cả mi, sau đó lại nghe bọn quan viên đem từng nguyên nhân ra mà nói, trong điện loạn thành một đoàn, bất quá cũng nghe được mấy câu.

“Nghi thức tự lập xưng vương của người là không được keo kiệt.”

“Chúng ta phải đề cao quốc uy, để quốc gia khác biết chúng ta có một đế quân vĩ đại.”

“Chúng ta phải thị uy với những quốc gia mới nhập vào bản đồ Hiển quốc.”

……

Chính là những nội dung này.

“Các ngươi tự bàn bạc đi.” Kình Thương bị làm cho có chút đau đầu, sau đó mới ra quyết định này, làm mọi người vui vẻ không ngớt.

Hội họp kết thúc, Kình Thương về lại tầm cung.

Ngày hôm qua cùng sáng sớm vẫn chưa nhìn kĩ cung điện của hắn, hiện tại rốt cục có cơ hội.

Lớn, còn lớn hơn gian phòng ở phủ đệ của hắn, đồ vật tuy không nhiều nhưng đều là tinh phầm trong tinh phẩm, trang trọng hơn cả gian phòng cũ của hắn, bất quá hắn không thích.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực là thị đồng duy nhất của Kình Thương, Túc Dạ Dực cũng muốn đến trường, hơn nữa là người thuần phục đầu tiên nên quan hệ quân thần rất chặt chẽ, thừa dịp hắn còn nhỏ đã giao công tác của thị đồng cho hắn, bồi dưỡng cảm tình của hai người, chờ Túc Dạ Dực lớn lên sẽ không còn cơ hội này nữa, hắn sẽ vì trọng chỉnh Túc Dạ gia mà nỗ lực, vì vậy Túc Dạ Dực ở không xa với Thiên điện.

Túc Dạ Dực ở học đường bị mọi người vây quanh, từng người từng người đều vây hắn lại dò hỏi phong thái anh dũng của Kình Thương trong Tam đại chiến dịch.

Lúc đối mặt những người khác, Túc Dạ Dực sẽ làm ra khuôn mặt như hòa thiện cảm, đôi mắt đạm lam sắc như quanh quẩn một tầng vụ khí khiến người ta không thấy được ẩn sâu trong đó là sự băng lãnh vô tình. Đối với chuyện tuyên dương sự anh dũng của Kình Thương, Túc Dạ Dực phi thường nguyện ý, hơn nữa lúc nói đến Kình Thương sương trong mắt hắn cung tán đi bớt, ánh mắt lòe lòe chiếu sáng.

Bất quá, nhân số vây quanh ngày càng tăng, một thời gian dài ngốc ở đây giảng giải chuyện của Kình Thương làm ngực hắn hiện ra vài phần không kiên nhẫn.

Rốt cục tìm được cơ hội ly khai học đường, lập tức về tới vương cung, tới tẩm cung của Kình Thương chuẩn bị công tác trở thành thiếp thân thị đồng, không nghĩ tới lát sau lại thấy vẻ không hài lòng của vương.

Vì quân chủ phân ưu là trách nhiệm của hắn, “Ngô chủ, ngài có gì không hài lòng hãy nói cho Dực?” Túc Dạ Dực quỳ trên mặt đất nhìn quân vương của hắn, “Dực dù có cạn hết khả năng cũng đem thứ ngài không hài lòng tiêu thất.”

“Không cần, ta chính mình làm.” Đã làm một lần, thêm một lần càng đơn giản.

“Dực giúp ngài.” Túc Dạ Dực không có ý buông tha, có thể vì quân vương của hắn cống hiến sức lực, hắn rất vui vẻ.

Được rồi, Kình Thương không giỏi ăn nói, mang theo Túc Dạ Dực về phủ để của hắn.

Túc Dạ Dực vào gian phòng của Kình Thương, ngạc nhiên nhìn những đồ vật bên trong, rốt cục minh bạch nguyên nhân không hài lòng của Kình Thương, phòng này so với những địa phương khác bất đồng, bày biện rất nhiều đồ vật kì quái, thế nhưng không thể không nói đồ trang trí ở đây rất có nhân khí.

Hơn nữa hiệu quả tổ hợp của những thứ kia làm nội thất trong vương cung trở nên tục tằng.

Minh bạch nguyên nhân của quân vương, Túc Dạ Dực việc nhân đức không nhường ai bắt đầu cải tạo tẩm cung, không biết phải ở phương diện này đặc biệt trời cho, sau khi được Túc Dạ Dực cải biến, tẩm cung của Kình Thương hoàn toàn thay đổi, so với những thứ Kình Thương nhớ được, Túc Dạ Dực bố trí càng thêm tinh xảo, không làm mất đi sự ung dung quý khí của vương tộc. Làm Kình Thương nhịn không được mà hoài nghi, Túc Dạ Dực cũng trọng sinh từ thế giới của hắn mà sống lại.

Liêu nhiễu_Chương 32

Tiêu chuẩn

351745

“Ngô chủ, làm thế nào mới có thể trở nên cường tráng?”

“Uống sữa bò.”

Chương 32:

Liên tục chiến đấu, tiên huyết không ngừng chảy, giằng co đến nửa giờ sau không ngừng công kích làm Kình Thương có chút không nhịn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ vì quân địch không ngừng tiếp thêm viện binh mà bại mất.

“Toàn bộ đều lui về.” Những người vì tới nay không có cơ hội động thủ tuy không nỡ nhưng cũng nghe theo. Lần này Kình Thương bỏ qua ưu thế của mình, cùng quân địch trực diện chiến đấu cũng chỉ có một nguyên nhân.

Đó là vì hắn cần tập hợp đại quy mô binh lực tại vương đô của địch, như vậy mới khiến cho binh lực tập hợp lại, đạt được mục đích uy hiếp.

Vì Kình Thương một đường luôn tạo được tín nhiệm nên với mệnh lệnh của hắn không ai dám trái, từng người từng người tập kết về phía hắn, đem Kình Thương làm trung tâm. Quân nhân ngoại trừ chiến đấu còn có chức trách bảo vệ vương của họ.

Ngón trỏ của Kình Thương trên không trung hoa động, từng kết giới nhỏ hiện ra trong đội ngũ của địch quân, huyền phú được bày bố khắp nơi.

Tuy rằng không biết nó là thứ gì nhưng nếu xuất phát từ Thiên phú giả thì chắc chắn có vấn đề, vì vậy người đứng chung quanh kết giới đều thối lui để ngừa vạn nhất.

Năm tay tay xòe ra, sau đó nắm chặt lại, bỗng một kết giới thu nhỏ lại rồi nỗ tung. Đây là lần đầu Kình Thương sử dụng kết giới như vậy, loại đồ vật này ở trước trước cũng chỉ là lý luận, không ngờ tại kiếp này bởi vì có được sức mạnh kết giới mà có thể làm được rất nhiều thứ mà kiếp trước không thành.

Kết giới phát nổ do hơi nén không khí sinh ra, uy lực của nó chỉ cần nhìn thảm cảnh huyết nhục tứ tán là biết, điều này làm mọi người lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Dù chỉ mới dùng lần đầu nhưng cũng làm Kình Thương không ngừng kinh hãi, nhìn thần sắc hoảng loạn của mọi người hắn cũng không nhẹ dạ, “Đầu hàng, hoặc chết.” Đây là hai lực chọn duy nhất, không còn con đường khác.

Đoàn người do dự, Kình Thương không chút nào lưu tình nắm chặt tay, thêm một kết giới nữa phát nổ, thành công làm những kẻ do dự cấm nhược hàn thiền, kinh hoảng không ngớt.

(Cấm nhược hàn thiền: Câm bặt như ve sầu mùa đông.)

“Đầu hàng, hoặc chết.” Kình Thương lần thứ hai nói.

Đó là tư thái cao cao tại thượng của vương giả, không thể phản bác. Làm Túc Dạ Dực dưới tình huống như vậy vẫn si mê không ngớt.

Địch quân nhìn số lượng kết giới, nhìn nhìn lại những hài cốt không toàn thây, có người đi đầu buông vũ khí, tiếp đó từng người từng người đều buống khí giới.

Kình Thương lại hạ thêm kết giới bên người quan viên địch quốc, uy hiếp sinh mệnh bọn họ, người địch quốc toàn bộ đầu hàng.

Thấy cảnh này thì Trì gia Gia chủ mới phản ứng lại, hắn lại lạc hậu với mưu tính của vương, người ngay từ đầu đã muốn tụ tập những người này lại để một lưới bắt hết, mà hắn lại bởi vì có đất dụng võ mà sơ sót, chỉ bằng trăm tên tinh binh thì sao có khả năng thắng được binh lực không ngừng bổ sung ở vương đô, là mình không để ý a. Có một vị quân vương cơ trí như vậy là may mắn của Hiển quốc hay là bất hạnh của thần tử, bởi vì tài năng của vương làm hắn nghĩ mình vô dụng. Hắn có phải không già rồi, mới hơn năm mười tuổi a, còn cách lão niên một trăm năm mươi tuổi rất xa a.

Trì gia Gia chủ nhận hết công việc an bài những người đầu hàng. Hắn phải nhiệt tình làm công tác này để thể hiện năng lực bản thân, cũng để chứng minh mình hữu dụng, mình còn chưa lão.

Làn này Kình Thương không vội vàng xuất phát mà lưu lại để nghỉ ngơi.

Màn đêm buông xuống, nguyên là là kẻ thù giờ lại trở thành một bộ phận của địch quốc, làm đế vương như Kình Thương đương nhiên trụ ở vương cung.

Cho dù quốc gia như thế nào thì vương cung luôn là kiến trúc xa hoa tinh xảo nhất, cái gì cũng đều là tốt nhất, huống chi đây là một quốc gia tương đương với Hiển quốc, đương nhiên đồ vật và nội thất cũng không kém.

Cởi nhung trang của mình làm lộ ra thân thể, bôn ba chiến đấu trong khoảng thời gian dài làm cơ thể mới mười hai tuổi đau nhức cả người.

Túc Dạ Dực làm thị đồng, đem nhung trang của hắn thu thập hảo.

“Dực.” Kình Thương nhìn Túc Dạ Dực đang bận rộn, “Cùng đi tẩy một chút đi.” Chính mình còn thành như vậy, huống chi chỉ là hài tử tám tuổi.

Túc Dạ Dực sửng sốt một chút, sau đó đáp, “Thị, ngô chủ.”

Hai người đi vào phòng tắm, phòng tắm trong cung điện tương đối lớn, nước nóng trực tiếp chảy từ ôn tuyền, không ngừng tuần hoàn làm nước vẫn duy trì sạch sẽ, hơi nước lượn lờ tràn ngập trong phòng tắm tạo nên một cảm giác mộng ảo mông lung.

Túc Dạ Dực trước tiên sai người chuẩn bị y phục sạch sẽ để ở nơi khô ráo, lúc quay đầu lại đã thấy Kình Thương thoát ra toàn bộ y phục.

Phòng tắm được dạ minh châu chiếu rọi rất sáng, hơi nước mông lung cũng không làm mờ được phạm vi gần như vậy.

Thiếu niên chỉ mới mười hai tuổi có thân mình cân xứng vô cùng vì thường xuyên rèn luyện, tóc đen thẳng đến sau tai lộ ra cái cổ kiêu ngạo, cột sống đĩnh trực, đầu vai cũng không rộng, thế nhưng lại giải được nguy cơ của một quốc gia còn chuyển nguy thành an, thậm chí mở rộng quốc thổ. Cái eo nhỏ nhắn theo mông tới hai chân thon dài được bao phủ bởi nước trong dục trì.

Tám tuổi Túc Dạ Dực căn bản không hiểu tình hình, thấy hình ảnh như vậy chỉ theo bản năng nghĩ thật mê người, cả người hoảng loạn không rõ nguyên nhân.

“Dực.” Kình Thương sau khi xuống bể nhưng chưa nghe thấy nước truyền đến liền quay đầu lại, mới thấy Túc Dạ Dực còn ở phía trên.

Túc Dạ Dực mạc danh kỳ diệu tỉnh lại, sau đó mới bắt đầu thoát y phục.

Kình Thương thấy động tác của Túc Dạ Dực thì mới quay đầu lại, hướng một bên bể di động chuẩn bị dựa vào, lúc Túc Dạ Dực xuống nước thì Kình Thương cũng vừa tìm được một vị trí hảo, xoay người lại thì thấy Túc Dạ Dực không vào được trong bể, cả người giống như đang bơi, trôi trong nước.

“Dực, nơi này nước không sâu.” Thấy hắn thành cái dạng này Kình Thương lên tiếng, dưới đáy bể rất sâu, chắc là dựa theo thân hình mà làm.

Túc Dạ Dực bơi đến bên kia, tựa bên dục trì. Nhìn Kình Thương đang ở một bên nhắm mắt, nhìn ngựa lộ ra của hắn, dù chỗ nào cũng cường tráng hơn mình, Túc Dạ Dực lại cuối đầu nhìn mình, da thịt trắng nõn, thân thể đơn bạc, hai tay mạnh khảnh, vô cùng nhỏ yếu, yếu như vậy làm sao bảo hộ vương của hắn.

Kình Thương cảm giác được đường nhìn của hắn, mở mắt ra thì thấy Túc Dạ Dực đang quan sát hai tay mình, rõ ràng đối với vóc dáng không hài lòng, triệt để làm Kình Thương đột nhiên xuất hiện tâm tình ác liệt.

“Dực, muốn trở nên cường tráng không?”, Kình Thương hỏi.

Đang đắm chìm trong tư duy Túc Dạ Dực không chút do dự đáp, “Muốn.” Âm thanh trong phòng tắm chỉ có hai người vang lớn.

Sau đó Túc Da Dực mới đột nhiên nhớ người đối mặt là ai, mặt hồng lên không vì nhiệt độ của nước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hoàn mỹ nhìn rất mê người, đối mặt với mỹ sắc như vậy Kình Thương có chút trì độn, nhìn Túc Dạ Dực nghĩ rất khả ái, nếu không phải chính nhân thì làm sao thấy một hài tử tám tuổi như vậy mà không thần hồn điên đảo, làm ra hành vi phạm tội, mà Kình Thương kiếp trước được Tiết gia giáo dục, quân đội bồi dưỡng, dù có chút khuyết điểm nhỏ nhưng tuyệt đối không có bất luận mê luyến bất thường nào, thậm chí ở thế giới này có thể xưng là người chính trực.

Kình Thương nở nụ cười, lần đầu cười thoải mái đến thế từ khi đến thế giới này làm đầu Túc Dạ Dực càng cúi thấp, miệng cũng chìm trong nước.

“Ngẩng đầulên, ngươi cũng nên hô hấp chứ!” Kình Thương thu hồi nụ cười, nhìn Túc Dạ Dực nhắc nhở.

Túc Dạ Dực nghe Kình Thương nói lập tức ngẩng đầu lên làm uống nhầm một ít nước, bắt đầu kịch liệt ho khan, phi thường khó chịu, nước mắt ngưng lại trong đôi mắt xinh đẹp nhưng vẫn thủy chung không rơi xuống.

Trên lưng Túc Dạ dực được vỗ nhẹ vài cái, giảm bớt thống khổ của hắn.

Ngực Túc Dạ Dực trở nên ấm áp bởi vì cử động của Kình Thương, thế nhưng còn kèm theo xấu hổ, hắn lại để quân vương hẩu hạ chính mình.

“Ngô…chủ.” Cảm giác khó chịu làm tiếng nói của hắn ngắt quãng.

Kình Thương thấy hắn đã tốt hơn nên trở về vị trí của mình, tiếp tục phao tắm.

Kình Thương cũng không phải người nói nhiều cũng không chủ động tìm trọng tâm câu chuyện, Túc Dạ Dực còn chìm trong tư duy của mình cũng không nói chuyện.

Sau khi tắm thoải mái thì ngủ một giấc là chuyện vô cùng hưởng thụ, vì vậy Kình Thương không chỉ làm theo mà còn phái Túc Dạ Dực ở gian phòng bên ngoài nghỉ ngơi.

Bước chân ly khai của Túc Dạ Dực rõ ràng mang theo do dự, rốt cục hắn cũng xoay người trên mặt đất hỏi, “Ngô chủ, làm thế nào mới có thể trở nên cường tráng?” Đây là việc Túc Dạ Dực rất lưu ý, trước đây lưu ý, hiện tại lưu ý, sau khi thấy hình thể như vậy thì càng thêm lưu ý.

Kình Thương nhìn mắt của Túc Dạ Dực lúc hỏi những lời này mang theo chờ đợi, xem ra thân mình của mình làm hài tử này để ý thật lâu, cũng đúng, nam hài tử nào không muốn có một cơ thể nam tử khí khái chứ.

“Uống nhiều sữa bò.” Thế giới lúc trước có rất nhều tư liệu để nam hài tử lớn lên làm sao có thể cao lớn, mà sữa bò là được nhắc tới nhiều nhất.

“Uống sữa bò?” Túc Dạ Dực kinh ngạc, “Như vậy là được sao?” Tuy rằng không nên nhưng hắn lại sinh ra chút hoài nghi.

“Đương nhiên không, còn phải rèn luyện, sau khi trở về ta viết một danh sách cho người, ta cũng làm theo như vậy.” Thật muốn nói rằng là còn rất nhiều, đều là tổng kết đến từ khoa học kiếp trước, Kình Thương đã bắt đầu từ rất sớm, vì khí lực khỏe mạnh trong tương lai, Kình Thương theo đuổi ẩm thực và rèn luyện.

“Ngô chủ, không thể đưa Dực vào ngày mai sao?” Túc Dạ Dực rất nóng ruột, “Dực muốn sớm một chút cường tráng.”

“Hảo.” Kình Thương nhìn túc Dạ Dực cấp thiết cũng không phải đối, hiện tại rãnh rỗi.

Túc Dạ Dực lúc này mới cáo lui.

Liêu nhiễu_Chương 31

Tiêu chuẩn

20111206094306_cwyfn

“Dực muốn biến cường, cường đến có thể thủ hộ ngài, cường đến để ngài nhờ cậy, cường đến đoạt thiên hạ vì ngài, Dực phải như thế nào mới có thể biến cường ni? “

Chương 31:

“Kết thúc, đi thôi.” Nhìn thành trì nhuốm đầy hỏa diễm, Kình Thương xoay người chuẩn bị ly khai. “Kế tiếp.” Kình Thương nhìn theo hướng ven biển, lần đầu thắng lợi hắn đã phân ra mấy ngàn binh sĩ để tới đó, lần thứ hai cũng lục tục phái người đi, viện binh lần đầu đã tới, cũng đủ bình tâm của binh sĩ nơi đó, dù đối mặt với địch cũng đủ ứng phó, nghe Trì gia Gia chủ nói quốc qua gần biển của Hiển Quốc nhất trong quốc gia cũng là hạ vị.

“Nguy hiểm.” Túc Dạ Dực nhạy bén phát hiện cảm giác nguy hiểm liền hô lên.

Kình Thương cũng không chần chờ, sau khi nghe được cảnh báo của Túc Dạ Dực hắn đã cấp tốc bày ra kết giới, đứng ở phía trên bảo vệ mọi người.

Hảo mạng, dù được kết giới bảo hộ nhưng cứng đối cứng trực tiếp làm Kình Thương cảm nhận được sức mạnh của đòn công kích này.

Giương mắt nhìn, là một thanh trảm đao, thân đao nặng nề rơi vào trong kết giới.

“Lui.” Kình Thương ra lệnh.

Mọi người lập tức thối lui đến một bên kể cả Kình Thương, kết giới tiêu thất làm thnah đao rơi trên mặt đất, sức nặng của đao rơi xuống tạo thành một cái hố nhỏ, nếu thứ này rơi vào người thì sẽ ra sao đây?

Công kích đột ngột làm mọi người lập tức đề phòng, Kình Thương cũng chuyển mắt tới hướng công kích, là phương hướng của tòa thành, chỉ thấy một đạo hắc ảnh đang chạy nhanh tới.

“Bảo hộ vương.” Một loại cảm giác thành tựu quỷ dị hiện lên trong lòng của Trì gia Gia chủ, rốt cục có cơ hội ra lệnh rồi!

Binh lính lập tức vây lại bao vây Kình Thương.

Người đó càng ngày càng tới gần, hiện ra bộ dàng chật vật, nơi bị đốt đến xám đen còn có thể thấy một ít ánh sáng màu, là áo giáp đẹp cỡ nào a. Xem ra là một võ tướng cao đẳng, thân hình cao to hơn người bình thường, không nhìn ra màu da, còn vết thương bị bỏng dữ tợn trên mặt.

“Ta muốn giết ngươi.” Người tới phẫn nộ hét lên, khí thế cuồng bạo làm người sợ hãi, sức mạnh của hắn vô cùng tàn bạo, binh sĩ ngăn cản đều bị tàn nhẫn xé nát.

“Lui.” Kình Thương nhìn không được tàn nhẫn như vậy, một kết giới vây hắn lại, để binh lính nhân cơ hội lùi về sau.

Sợ chết là bệnh chung của mọi người, bọn lính ngoan ngoãn nghe lệnh, cấp tốc rời xa tên giặt hung bạo.

Thế nhưng hắn cũng không phải đèn cạn dầu, dùng sức mạnh trực tiếp đánh vào kết giới của Kình Thương.

Từng kết giới không ngừng gia cố, ngăn cản bước tiến của hắn, thế nhưng hắn cũng dùng sức mạnh đánh nát từng cái, Kình Thương không kịp bố trí cẩn thận, tên kia từng bước tới gần.

Một kết giới có tính công kích đ6am thủng trái tim hắn không chút lưu tình, nhưng tên kia vẫn không dừng lại, quả thực giống như quái vật.

Kình Thương cũng thất kinh, như vậy còn không ngã xuống, năng lực của hắn là gì a, bất quá ta không tin trên đời có người nào không thể giết chết, mà điểm trí mạng của nhân loại hắn biết rất nhiều.

Tạo thêm kết giới giữ chặt tứ chi của hắn, một kết giới lớn bao lấy, thêm một kết giới trọng lực, quả nhiên động tác của hắn chậm hơn.

Thao túng trọng lực đối với Kình Thương là rất hao lực, trán bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ cần vây tên đó lại là được, sau đó cẩn thận cướp đoạt không khí của hắn.

Không có không khí, chỉ cần là người thì dù cường đại đến đâu cũng phải chết, tên này cũng như vậy. Không lâu sau hắn bưng cổ, triệt để ngã xuống.

Thế nhưng Kình Thương vẫn không an tâm, tính toán dụa theo người thường mà đợi qua năm phút duy trì kết giới, thuận tiện dò thám khí tức của hắn, biết xác thực đã tử vong, Kình Thương mới khai trừ kết giới.

Túc Dạ Dực là đầu tàu gương mẫu, đầu tiên giục ngựa chạy tới bên người tên tướng kia, rút đao ra lưu loát cắt đầu hắn. Dám tập kích vương, nếu như không phải ngài cảnh giác thì thiếu chút nữa hắn đã thành công, Túc Dạ Dực đối người này cực kỳ hận.

Kình Thương đối hành động này của Túc Dạ Dực mày nhíu lại nhưng rất nhanh lại giãm ra, hài tử ở thế giới này đối với chuyện giết chóc có suy nghĩ bất đồng với hắn, họ không nghĩ đó là tội ác vì tất cả đều đã từng giết người. Đó là loạn lạc chiến quốc a.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực dẫn đầu quỳ gối trước mặt Kình Thương, đem chiến lợi phẩm cấp cho vương của hắn.

Khóe miệng Kình Thương không khống chế được mà co quắp một chút, người hầu lại dâng tặng lễ vật là một cái đầu người, vì vậy mới nói chiến tranh cổ đại thực sự rất dã man a.

“Dực, người chết là hết, người nên làm nhục thi thể người khác.” Kình Thương không dự định tiếp nhận lễ vật.

Túc Dạ Dực nhìn đầu người trên tay hắn, nhìn nhìn lại Kình Thương, ân, thứ xấu xí như vậy xác thực không nên đưa cho quân vương của hắn, sẽ làm dơ tay Ngô chủ. Vì vậy Túc Dạ Dực rất sảng khoái đem “lễ vật” đi.

Kình Thương nhìn những người đó, thở dài, không phải đến từ thời đại khác nhau, mà là do thế giới quan bất đồng a.

Một kết giới vây quanh đầu người. Đối với thi thể không nên tùy ý như vậy mới tốt. Kình Thương đang định đốt lửa để hỏa táng, thế nhưng một bên thi thể lai truyền lại tiếng la.

“Vương, là vương ấn.” Hàm nghĩa không minh bạch, ít nhất Kình Thương nghe không minh bạch.

Bất quá rất nhanh hắn đã hiểu, chỉ thấy binh sĩ vây quanh thi thể không đầu có một quan quân cao cấp bước ra, sau đó một thứ đồ vật nằm trên tay hắn, hai tay giơ lên cao, dâng đến trước mặt Kình Thương.

Túc Dạ Dực nhãn thần mị lên, hắn đã hiểu ý của ngưới kia là gì, đáng ghét, vì sao hắn không tỉ mỉ như vậy, đem đầu tên kia lên làm gì, tại sao người đem thứ này dâng cho vương không phải là hắn. Túc Dạ Dực lòng dạ hẹo hòi cũng đem người trước nặt nhớ kỹ.

Kình Thương cầm lấy thứ đó, lật xem một chút liền biết, đây là vương ấn của quốc vương địch quốc, như vậy người đã chết là…Kình Thương hiểu rõ vì sao địch quốc lại hăng hái chiếm đoạt thành trì để bọn họ có đủ thời gian chuẩn bị, nguyên nhân hẳn là vì vị này.

Đưa tay đưa vật đó qua cho Trì gia Gia chủ, sau đó hỏi một chút tình huống địch quốc.

Vua của địch quốc chỉ mới kế vị không lâu vì vậy tình huống cụ thể không nhiều người biết, thế nhưng cũng tìm hiểu được một chút, nguyên nhân hắn lên được vương vị chỉ có một, đó là Thiên phú giả trong vương tộc chỉ còn lại một mình hắn, nói cách khác vương tộc đã trong giai đoạn diệt vong, thế nhưng hiện tại vua của họ lại chết ở đây.

“Bắt lại.” Kình Thương ra lệnh, hắn không phải nhân sĩ chính trực, cơ hội tốt như vậy sao không nắm chắc.

“Dạ.” Nghe được hiệu lệnh của vương Túc Dạ Dực liền hưởng ứng, hắn đã tận mắt thấy người làm sao vãn hồi nguy cơ lần này, tạo nên kỳ tích, đế quân của hắn là nên quân lâm thiên hạ, chỉ một trung đẳng quốc gia, thiếu, xa xa thiếu. Vương của ta a, hãy tạm dừng bước tiến của ngài, chờ ta lớn lên, ta sẽ cùng ngài đi đoạt thiên hạ.

Sau tiếng trả lời vang dội của hắn, những người khác cũng cao giọng kêu lên.

“Thẳng đến địch quốc.” Đây là quyết đoán của Kình Thương.

“Vương?” Trì gia Gia chủ dẹp hưng phấn qua một bên, ý của vương là?

“Người ta có thể đánh tới vương đô làm ta đầu hàng, chúng ta vì sao không làm như vậy?” Kình Thương nhìn theo một hướng mà nói.

“Đúng vậy, vương.” Túc Dạ Dực tuyệt đối tán thành, vương của hắn bất luận là quyết định cái gì đều đúng.

Kình Thương lần thứ hai mạng theo Túc Dạ Dực, Trì gia Gia chủ cùng trăm tinh binh theo thiên lộ mà đi, chỉ lưu lại một bộ phận binh lực để thu hồi quốc thổ, mấy nghìn đội ngũ đi trước lập một phòng tuyến, còn cho vài người phi ngựa trở lại vương đô, báo cáo tin tức thắng lợi, yên ổn Hiển quốc.

Một giờ trước khi đến địch quốc, Kình Thương để binh lình nghỉ ngơi, sau đó mới mang theo đội quân đã thể lực sung mãn, tinh nhuệ theo thiên không đi xuống đại điện trong vương đô.

Người địch quốc đề phòng, Kình Thương sẽ không dài dòng, Trì gia Gia chủ là người ra mặt, xuất ra vương ấn, tuyên cáo Hiển quốc thắng lợi.

Một loạt những thanh âm không tin vang lên, Hiển quốc bị vây trong tình uống gì họ lại không biết sao, nếu không cũng không tán thành vương đối với quốc gia có thực lực không sai biệt lắm với mình là Hiển quốc xuất chinh, dù có thể vượt qua nguy cơ nhưng tin tức của bọn họ nhnah tới mấy cũng không thể nhanh như vậy chạy tới quốc gia này? Mặc dù quốc vương của bọn họ có chút xuẩn, thế nhưng sức mạnh như quái vật đó sao bại được? Vì vậy bọn họ không tin.

Kình Thương cũng không phải người nhân từ, thời điểm nên thiết huyết thì lãnh khốc đến tàn nhẫn.

Binh tướng trên đại điện rốt cuộc được lệnh mà đối kháng với nhòm người Kình Thương, trăm tên lính tinh nhuệ cuối cùng cũng có đất dụng võ, đi theo vương tài như thế, kiếm của bọn họ rốt cuộc cũng được nhiễm huyết.

Trì gia Gia chủ cũng bắt đầu phát huy năng lực của hắn, hanh, tuy rất không cam lòng nhưng thực lực của mình xác thực kém hơn tên mãng phu Cận gia một chút, bất quá chỉ một chút mà thôi, đối phó những người này cũng đủ, mà hắn cũng có cơ hội biểu hiện năng lực rước mặt vương.

Kình Thương không ngăn cản cũng không có ý hỗ trợ, thậm chí nhượng vị trí chủ lực để Trì gia Gia chủ thi thố tài năng. Làm một vị vua, tự thân làm mọi chuyện là không tốt, phải biết ủy quyền, để thủ hạ có cơ hội thi triển, mấy loại nhận thức này đến từ kiếp trước, chỉ cần biết chữ, mấy thứ này đều có chút nhận thức.

Kình Thương một bên chiến đấu, một bên còn chiếu cố Túc Dạ Dực bên người.

Túc Dạ Dực niên kỷ nhỏ, có thực lực như vậy đã rát không sai, thế nhưng tuổi nhỏ như vậy đứng trên chiến trường rất có hại, bất quá năng lực của hài tử này là cái gì ni? Lâu như vậy chưa từng thấy hắn sử dụng.

Ngực Túc Dạ Dực vô cùng không cam lòng, hắn đã thượng qua chiến trường, biên cảnh mà Túc Dạ gia từng ngốc qua thực sự không có đối thủ gì hay, hắn cho rằng chiến tranh rất nhẹ nhàng, cùng vương chiến đấu cũng không có cơ hội trực tiếp chiến đấu, thẳng đến lúc này hắn mới thấy chiến tranh là gian khổ đến đâu, muốn thắng lợi là vô cùng trắc trở, giờ khắc này hắn mới ý thức được thế giới lớn vô cùng, mình lại quá ngây thơ, chỉ một quốc gia như thế mình lại bất lực, dựa vào cái gì để nói cùng ngô chủ đoạt thiên hạ, hắn không camlo2ng.

Không ngừng làm Túc Dạ Dực không cam lòng còn vì chuyện hắn để Kình Thương bảo hộ, song trọng không cam lòng trỗi dậy, làm hắn vung đao càng cố sức, không phải vì chiến đấu mà để phát tiết.

Ngô chủ a, Dực trong mắt ngài chỉ là một hài tử yếu ớt cần bảo vệ sao? Ngài cũng biết Dực có bao nhiêu không cam lòng, ngô chủ a, Dực muốn biến cường, cường đến có thể thủ hộ ngài, cường đến để ngài nhờ cậy, cường đến đoạt thiên hạ vì ngài, Dực phải như thế nào mới có thể biến cường ni? Ngài cơ trí, có thể nói cho Dực biết không?

Liêu Nhiễu Kình Thương_Chương 30

Tiêu chuẩn

f29af52610e0


“Một hồi phải đi tẩy tẩy, ngoài tẩy thì chính là tẩy, trừ Kình Thương tất cả mọi người đều nghĩ vậy.”

 

Chương 30:

 

Kình Thương lại hỏi thêm một vài vấn đề rồi bắt đầu an bài nhiệm vụ, toàn bộ thành trì ai nấy đều bắt đầu công việc của mình.

 

Kình Thương đứng trên tường thành, nơi đó đã dựng lên Vương kỳ, hắc kỳ hồng liên tung bay trong gió, giống như báo trước tử trạng của địch quân.

 

“Vương, tất cả đều chuẩn bị tốt.” Túc Dạ Dực sau khi nghe được phía dưới báo cáo liền hướng phía sau Kình Thương quỳ gối.

 

“Dực, ngươi cho rằng trên đời này vận thế là cái gì?” Kình Thương xoay người hướng tường thành đi tới, hỏi Túc Dạ Dực bên người.

 

“Vận thế?” Túc Dạ Dực không hiểu nghĩa của từ này.

 

“Lần trước thủy yêm chi sách, nếu không phải trời mưa xối xả thì sẽ hi sinh rất nhiều người để hoàn thành, còn lần quyết đấu đó, nếu như không phải đối thủ có hai loại năng lực đó thì khi đó ta đã chọn lui, không cùng đối phương quyết đấu, còn lần này, đối phương hết lần này tới lần khác cho chúng ta đủ thời gian bố trí, thậm chí…” Kình Thương nhìn lên bầu trời dương quang chói mắt, “Thời gian vừa vận như thế. Tất cả đều quá mức thuận lợi làm ta khó có thể tự tin, vận khí như vậy thật sự quá tốt, sẽ làm người có loại cảm giác tự mãn.” (Khúc này chém!)

 

Đã từng là khoa học gia, đối với mấy thứ thần ma quái lực Kình Thương không tin, nhưng sau khi chết chuyển sang kiếp khác, tại đây lại tràn ngập vô số lực lượng kì dị, lại có thuận lợi ngoài ý muốn như vậy, Kình Thương có chút mẫn cảm.

 

Túc Dạ Dực cũng có chút minh bạch ý nghĩa của từ vận thế lúc nghe được Kình Thương nói.

 

“Tốt nhất là không phải thứ như Thiên mệnh.” Đây là một loại vận thế mà hắn đã từng nghe trong truyền thuyết xưa. Nhớ tới chính mình lưng đeo Thiên mệnh, Kình Thương tựu sợ hãi, hắn chưa từng có dã tâm như vậy, thực sự không có, thậm chí chưa từng nghĩ qua, sinh hoạt hắn muốn kỳ thực rất đơn giản.

 

Kình Thương kinh lịch qua nhiều sự kiện oanh oanh liệt liệt, hắn muốn hướng tới một cuộc sống bình thường, thế nhưng tại thế giới này, với vị trí và ý thức trách nhiệm của Kình Thương, hắn không có khả năng hướng tới loại sinh hoạt đó.

 

Tại thế giới này không có thuyết pháp về Thiên mệnh, Thiên phú giả chiếm vị trí chủ đạo trong thế giới này, vì vậy họ chỉ tin tưởng lực lượng của bản thân, ngạo mạn làm bọn họ không tiếp thu bất cứ gì làm chủ mình, mà trong mắt người thường họ chính là thần. Túc Dạ Dực nghe được hàm nghĩa của từ Thiên mệnh lại cảm thấy chán ghét.

 

Thiên mệnh, đó là cái gì, chỉ cần chặn đường quân vương của hắn, hắn sẽ triệt để phá hủy, không ai có thể làm tổn thương vương, không iai có thể cản trở con đường quân lâm thiên hạ của vương, bất kỳ cái gì. Tại phía sau Kình Thương, trong mắt Túc Dạ Dực hiện lên lãnh mang kinh người, đó là loái ý chí có thể làm đông lại linh hồn người khác, sâu trong đó lại hàm chứa hỏa diễm cuồng nhiệt. (Ta đoán là râm hỏa. Hố hố)

 

Ngoài thành thị, binh mã địch quân không ngừng tiến tới, khi nhìn thấy thành trì Hiển quốc bước tiến càng nhanh, bọn họ tưởng tượng giống như vài lần trước, đoạt được thành trì hiển quốc, trờ thành tân chủ nhân, muốn làm gì thì làm.

 

Bộ đội tiên phong trước hết tới gần cửa thành, tự tin ngạo nghễ tiếp thu công kích từ trên tường thành, thế nhưng thẳng đến lúc bọn họ tới gần cửa thành lại chưa từng bị công kích lần nào.

 

Tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng đội tiên phong đã từng chiến thắng không nghĩ Hiển quốc có năng lực đối phó bọn họ, bắt đầu trùng kích cửa thành, tuy rằng đã được gia cố chắc chắn nhưng của thành vẫn như cũ bị đội quân tiên phong công phá.

 

Cửa thành ngã xuống làm bụi đất bay tứ tán, thế nhưng lại không giống bụi, trong đó có lẫn một ít bột phấn màu vàng, thế nhưng địch nhân không có chú ý tới.

 

Trong thành trì vô cùng im ắng, không một tiếng người, thậm chí tiếng chó sủa cũng không có, trên mặt đất, trên nóc nhà đều bám một lớp bụi mỏng, một trận gió thổi bay những lớp bụi, dính trên người, trên mặt của đội quân.

 

Đội quân tiên phong hoạt động trong thành nhưng vẫn chưa bị phát hiện, binh lính phía sau sau khi được đội tiên phong báo cáo cũng tiến vào thành, cười nhạo người Hiển Quốc nhát gan, cứ như vậy khí thành đào vong.

 

Mà một địa phương cách thành thị không xa có một sườn núi nho nhỏ, tuy rằng nói là nhỏ nhưng cành lá sum xuê, che khuất cả đội quân Hiển Quốc. Kình Thương cưỡi ngựa cùng Túc Dạ Dực còn có một tiểu đội ngụ mai phục ở đây.

 

“Vương.” Trì gia Gia chủ quì một gối.

 

“Tình huống thế nào?” Để hắn đứng lên, Kình Thương hỏi.

 

“Bọn họ đã vào thành.” Trì gia Gia chủ trả lời.

 

Kình Thương cầm kính viễn vọng quna sát tình huống trong thành, hắn thấy được tười cười cùng khinh miệt của binh sĩ, thấy bọn họ cướp đoạt những đồ vật đáng giá trong thành, ai cũng không chú ý tới bột phấn màu vàng dính trên người mình.

 

Nhìn những binh sĩ địch quốc hưng phấn cầm tài bảo, Kình Thương buo6gn kính viễn vọng, lần thứ hai thở dài.

 

Tiếng thở dài nhẹ nhàng bị Túc Dạ Dực nghe được, “Ngô chủ, có gì sai sao?”

 

“Không, ta chỉ cảm khái tham lam của nhân loại.” Kình Thương thận lợi lần thứ hai chà đạp tóc Túc Dạ Dực.

 

Mà Túc Dạ Dực đối với hành động thân mật của Kình Thương rất hưởng thụ, không có chút suy nghĩ khước từ nào.

 

“Thiếu chủ chính là vì biết bọn họ tham lam mới lưu lại những tài bảo này, sau đó mai phục phải không?” Trì gia Gia chủ đối với Kình Thương vô cùng bội phục, đó là kỳ tư diệu tưởng mà mình cũng không thể nghĩ ra được, nhưng lại đạt được thành quả vô cùng lớn.

 

Vương có khí thế bất đồng với tiên vương hay bất cứ vương tộc nào khác, khi khí thế này xuất hiện lại nhiếp nhân tâm phách, vương có lúc lại mạc danh kỳ diệu mà cảm thán, giống như hiện tại, rõ ràng cảm giác được vương và thế giới bày không hợp nhau.

 

Túc Dạ Dực hình như cũng cảm nhận được, nhãn thần cảm khái của vương còn mang theo băng lãnh, rõ ràng không thích loại tình huống này.

 

So với những vị đế quân khác, dụng tâm của vương còn một điểm mềm lòng, thế nhưng tuyệt đối không phải nhân từ, thiện lương. Tuy rằng kho6gn tự động thủ nhưng người chết trong những kế sách của ngài so với tên Cận gia chỉ có võ dũng không ngừng chém giết trên chiến trường kia còn nhiều hơn, như vậy sao có thể nói là nhân từ hiền lương. Sát phạt quyết đoán như vậy làm lòng người run sợ, cũng khó trách mãng phu Cận gia hoài nghi lời nói vương ghét sát nhân.

 

Trí tuệ của ngài không cần phải nói, không ai trên chiến trường kho6gn sử dụng mưu lược, công thành, tập kích bất ngờ hắn cũng từng nghe nói và sử dụng qua. Thế nhưng giống như vương, không cần quan tâm số lượng địch ta, chỉ dựa vào địa hình, một chút vật phầm, còn có thể thấu hiểu tâm tình địch nhân để bày mưu kế, hắn không thể ngờ.

 

Nếu trên đời có nhiều người tài trí như thế, như vậy võ tướng dũng mãnh, lực lượng cường đại có ý nghĩa gì? Người còn lợi dụng thủy thế diệt địch, mượn sức thiên nhiên, những thứ khác có là gì?

 

Hắn từng đối vương nói qua suy nghĩ của mình nhưng nhãn thần của người lại lộ vẻ bi ai, ngài nói người tạo ra chiến tranh thủy chung vẫn là con người, bởi vì có con người nên mới có chiến tranh, dũng mãnh, mưu kế đều là vũ khí, vũ khí sắc nhọn tới đâu cũng do con người sử dụng, mưu cao tới đâu cũng do con người nghĩ ra, chiến tranh viễn viễn gắn liền với nhân loại, bất luận ở đâu.

 

Vương thật sự phi thường tài giỏi, nếu có thể loại bỏ sầu cảm của mình giống như hiện tại thì địch nhân quyết không thể sống. Đúng rồi, ngài mới mười hai tuổi, đối thế sự khó tránh khỏi có chút nghi hoặc, bởi vị biểu hiện của người quá xuất sắc làm hắn thiếu chút nữa đã quên ngài còn chưa thành niên, sau khi kinh lịch những ngày qua đã không còn quân tâm chuyện này nữa. Trì gia Gia chủ tự nhận đã biết nguyên nhân.

 

“Đúng vậy.” Kình Thương htu hồi nỗi lòng của mình, đây là kế hoạch của hắn. “Thời gian kho6gn còn nhiều.” Rốt cục cũng tới rồi.

 

“Vương, những thứ kia thực sự được không?” Một tướng lĩnh tỏ ra bất an, hắn chưa bao giờ biết tới mấy thứ làm ra bột phấn màu vàng này.

 

“Được.” Kình Thương nhìn tướng lĩnh một cách khó chịu, thế nhưng trong chuyện quân sự lại hoài nghi hắn, nhưng tại phương diện tri thức khoa học, Kình Thương không cho phép bất cứ ai ở thế giới này hoài nghi hắn.

 

Hắn làm cũng không hỏa dược, Kình Thương không muốn vũ khí nóng xuất hiện ở thế giới này, điều đó sẽ làm thế giới càng thêm hỗn loạn. Thiên phú gia tham gia chiến tranh đã được rối, nếu như thường dân cũng có năng lực chinh chiến thiên hạ thì thế giới này coi như xong, bị hủy trong tay nhân loại, mà đây là điều hắn không muốn thấy nhất.”

 

Kỹ thuật không nên dùng trong chiến tranh, đây là suy nghĩ của Tiết gia, coi như Kình Thương trải qua chiến đấu hắn tán thành quan điểm này, nhưng hắn không phải thượng vị giả nên không thể ngăn cản. Thế nhưng hiện tại hắn trở thành đế vương của một nước, phải tránh cho chuyện này phát sinh.

 

Mà loại bột phấn này là một ít thành quả trong mười hai năm tại thế giới này của hắn, bột phấn màu vàng vô vị, bù đắp cho khuyết điểm bên ngoài đã không còn mùi gay mũi.

 

Kình Thương lần thứ hai cầm kình viễn vọng, nhìn một địa phương trong thành, dưới tình huống địch nhân vẫn vô tri vô giác, một ít bột phấn bắt đầu dấy lên khói xanh lượn lờ.

 

Buông kình viễn vọng, hắn không muốn nhìn nữa.

 

“Bắt đầu rồi.” Kình Thương nói.

 

Trì gia Gia chủ lập tức giơ kính viễn vọng lên nhìn tình huống trong thành, tinh hỏa nhè nhẹ bắt đầu nổi lên, sau đó cấp tốc lan tràn, chỉ cần nơi nào có bột phấn thì nơi đó bốc cháy, huống chi toàn tòa thành đều có, hỏa diễm vươn đến tận trời, Trì gia Gia chủ cũng không nhìn rõ được hình dạng người bị chết cháy buông kính viễn vọng, mắt thường cũng nhìn thấy được.

 

“Bột phấn này…” Chỉ mới nghe vương nói, thế nhưng chứng kiến mới biết sự đáng sợ của nó.

 

“Chỉ là một loại nhiên liệu, vô vị không độc. lúc này là giữa trưa chính là thời điểm nó dễ bùng lên nhất, tốc độ thiêu đốt nhanh, nhiệt độ cũng cực cao.” Kình Thương tận dụng những từ họ có thể nghe hiểu được, đều không phải danh từ chuyên nghiệp.

 

Nhìn hỏa diễm kịch liệt thiêu đốt mọi thứ trong thành, những người từng chạm tới bột phấn mày vàng đó trong lòng có chút sợ hãi, nếu có chuyện ngoài ý muốn, họ cũng sẽ như thế.

 

Túc Dạ Dực nhìn một chút bột phấn màu vàng dính trên người Kình Thương, sắc mặt xấu xí.

 

“Thú này gặp nước thì vô hiệu.” Thấy mọi người kiểm tra trên mình có dình bột phấn hay không, Kình Thương trấn an, “Ta đã gọi các ngươi tẩy rồi, không có việc gì.”

 

Thế nhưng biểu tình của mọi người có một số là thở phào nhẹ nhõm, có một số sắc mặt vẫn chưa khôi phục.

 

“Đứng ở trong tán cây ẩm ướt, nhiệt độ thấp nên bột phấn sẽ không phát lửa.” Hắn tiếp tục trấn an. Mọi người cuối cùng cũng thả lòng.

 

Một hồi phải đi tẩy tẩy, ngoài tẩy thì chính là tẩy, trừ Kình Thương tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

 

E + B: Vì vậy cây cỏ hoa lá chim chóc thú rừng được mục kích một màn tẩy rửa hoành tráng của quân nhân Hiển quốc. Ta muốn đi rình coi (mặc dù không có nhân vật chính). Ai đi không???????????